Bước đi đầu tiên
Bạn đang hiện hữu ngay bây giờ, bạn biết điều đó, bạn đang ở đây và ngay tại giây phút này, cái Ngộ đầu tiên xảy ra.
Tâm bạn đang tan chảy như một tảng băng tuyết lạnh lẽo. Nếu bạn buông xả và tự nhiên, chân thực với giây phút hiện tại, chân thực với bây giờ, ở đây và ngay tại giây phút này, tâm sẽ tan chảy. Bạn đang cho phép năng lượng vũ trụ đi vào, mạnh mẽ và bao la. Chính vì tự tánh hiện diện trong thực tại, và hiện tại đang duy trì một năng lượng bao la. Bạn không vận hành trong tương lai, bạn cũng không vận hành vào quá khứ. Bạn đang sở hữu một năng lượng mãnh liệt trong bạn, rằng năng lượng đó đang khởi sự tan ra thấm nhập vào trong tâm.
Năng lượng là ngọn lửa. Khi bạn không còn vận hành vào bất cứ nơi chốn nào nữa, hoàn toàn tịch lặng, bây giờ và ở đây, không chuyển động vào bất cứ nơi chốn nào, chỉ nhất nhất đồng quy về chính bạn. Mọi kẻ hở chấm dứt, bởi kẻ hở phát sanh từ tham ái và sở cầu, bởi tương lai và bởi động lực. “Hãy làm điều này. Hãy làm điều nọ. Đừng phí phạm thời gian. Hãy di chuyển. Hãy ...” Vì vậy, có lỗ hổng.
Nếu bạn là vòng tròn của ngọn lửa thì tảng băng tuyết của tâm sẽ tan ra. Sẽ thấy tâm vọng động như suối đổ và mọi sự đều sụp đổ, toàn bộ tâm sụp đổ. Có lẽ bạn sẽ sợ hãi. Gần sự Ngộ đầu tiên này, Minh Sư luôn có sự cảm thông sâu sắc, bởi Ngài sẽ dạy bạn “Đừng sợ hãi. Thật là vi diệu. Hãy rơi xuống”
Chỉ từ ngữ “rơi xuống” thôi, sự sợ hãi đã hội nhập. Bởi sự rơi xuống có nghĩa là rơi vào vực thẳm, đánh mất mảnh đất bằng, bạn đang vận hành vào chốn bất khả tri, tối tăm và mịt mù. Sự rơi xuống mang theo một cảm giác chết... hành giả đâm ra sợ hãi. Bạn có bao giờ leo núi qua chưa? Đỉnh cao nhất, từ đó bạn nhìn xuống vực thẳm, bạn muốn nôn ói, run rẫy và sợ hãi. Sự sợ hãi rơi vào vực thẳm như là một cái chết. Bạn rơi vào nó. Khi tâm tan chảy, mọi sự bắt đầu tan biến. Mọi sự hiện hữu bỗng bắt đầu buông xả và rơi xuống, như căn nhà đang bị sập xuống vỡ tan từng mảnh. Bạn trở nên hỗn loạn, không còn trật tự, mọi kỷ luật tan vỡ và bạn cố gắng tự chủ chính bạn. Những gì bạn cưỡng ép và đè nén sẽ đồng nổi bọt lên sùng sục lên trên bề mặt. Ta đang đi qua tiếng lòng sâu thẳm trong tâm. Chỉ khi bạn biết thực tại, thả lỏng và rơi xuống.
Giai đoạn đầu tiên thật khó mà vượt qua. Bất cứ những gì xã hội cưỡng ép hoặc chính bạn tự đè nén trên bạn đồng rơi rụng, bất cứ những gì bạn đã học hỏi đồng tan chảy, bất cứ những gì bạn đã điều kiện hóa chính bạn cũng đồng sụp đổ. Tất cả mọi thói quen mọi chiều hướng mọi con đường Đạo đồng biến mất. Sự đồng hóa sẽ bốc hơi. Bạn sẽ không có khả năng để nhận biết bạn là ai. Đến giai đoạn này, bạn không còn nhận biết bạn là ai: Gia đình, quyền lực, danh vọng, danh dự của bạn trong thế gian, bạn nhận biết chúng, bây giờ, đột nhiên, tất cả đồng tan biến. Bạn nhận biết nhiều thứ, nhưng trong hiện tại, bạn không nhận biết gì hết. Bạn đã từng thông thái với hằng muôn triệu cách thông thái của thế gian và bây giờ mọi sự thông thái đó đều đang rơi rớt như lá rụng. Và bạn cảm giác bạn như hoàn toàn vô minh. Điều này đã xảy ra với Socrates. Đây là giây phút Ngộ đầu tiên của ông trong câu nói nổi tiếng “Tôi biết rằng tôi không biết gì cả" (scio me nihil scire)
Minh Sư sẽ bảo bạn “Đừng sợ hãi hởi con”. Người có thể khuyên bạn nên dễ dãi để mình rơi xuống. Hãy cho phép điều đó xảy ra. Đừng bám víu vào bất cứ cái gì, bởi nó sẽ làm chậm trể khoảnh khắc này. Hãy rơi xuống ngay!
Nếu giai đoạn Ngộ thứ nhất này đã chu toàn tốt đẹp, sẽ có một trật tự mới nữa phát sinh từ nội tại, phát nguồn qua tự tánh của bạn. Hiện tại, trong bạn không còn xã hội, không còn sự đặt để bởi người khác. Không còn sự giam cầm. Một trật tự mới phát sinh với một phẩm chất tự do và siêu việt. Đây là sở hữu của riêng bạn. Không còn một ai đòi hỏi bạn. Không còn ai sẽ bảo “Hãy làm việc này... Hãy làm việc kia...” Bạn đơn thuần chuyển hoá
“Khoảng thời gian sau, tâm sẽ hiền hòa,
Và êm dịu như dòng sông…”
Sự vấp váp, tiếng thác đổ đã chấm dứt, bạn không còn vọng động nữa... Bạn trở thành một dòng sông, trôi chảy hiền hòa, thậm chí không một âm thanh vang động. Bạn bước đi nhẹ nhàng như một chú nai, thinh lặng và cao nhã. Một sự quyến rũ mới mẻ xảy ra trong tự tánh của bạn, một trạng thái tràn đầy ân huệ và cao quý.
Khi bạn đã đạt đến quả vị thành tựu bằng tâm vô sở cầu, bạn không còn tìm kiếm đến bất cứ mục tiêu gì nữa. Bạn không vội vã, không gấp rút. Bạn chỉ thưởng thức và tận hưởng mỗi giây phút
Và êm dịu như dòng sông
Kinh nghiệm thứ hai này mang đầy tính chất tuyệt đối, tĩnh lặng, vắng bặt, tự tại, hài hoà, tịnh tĩnh, tập trung, an lạc, yên nghỉ, thoải mái:
“Và cuối cùng, tâm như đại dương bao la
Mọi ánh sáng của con và Mẹ, hợp lại thành Một...
Như trăm sông đổ vào biển cả...”
Đột ngột, nguồn nước trở nên êm dịu như dòng sông, cuối cùng cũng đến được vùng đại dương xanh thẳm mênh mông, bao la trong vô hạn và vô biên giới. Bây giờ, nguồn nước không còn là một dòng sông nữa, mà đã trở thành là Một với biển rộng. Nguồn nước không còn là một cá thể, và không còn tự ngã nữa.
Dòng sông đang ngự trị trong nguồn nước của đại dương. Nó đã trở thành một với biển cả, hoàn toàn vô biên giới và cá nhân tính đã không còn hiện diện. Một chân Tánh hiện hữu như một vật vô thể. Nó là một sự trống rỗng bao la. Nó đã là bầu trời và hơn thế, là cả vũ trụ.
...Như đại dương bao la
Mọi ánh sáng của con và Mẹ, hợp lại thành Một...
Khi bạn trở về cội nguồn nguyên thủy, trở về với đấng Từ Mẫu, vòng tròn đã thành tựu. Bạn phải trở về nhà, về với cội nguồn nguyên thủy. Sông đã trở về nguồn nước của sông. Dòng sông đã trở về cội nguồn nguyên thủy của nó sau khi hoàn tất một chuyến du hành vòng tròn.
Và bây giờ, bạn là....ồ không, kinh nghiệm này đã hoàn toàn khác xưa kia. Tốt nhất là bạn nên nói: Bạn không là....Đây là một kinh nghiệm nghịch lý nhất.
Đây là một trạng thái khó mà diễn đạt và biểu lộ qua ngôn từ. Hành giả phải nếm trọn vẹn hương vị ngọt ngào của nó… Sự Chứng Đắc Tối Thượng, sự An Lạc Tối Hậu… Bạn đã trở về nơi bạn đã ra đi. Hành trình đã kết thúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét